Nhất Kiếm Quang Hàn Khởi Thư Lâu

Chương 3: – Địa Ngục Nhân Gian (phần 2)


Chương 3 – Địa Ngục Nhân Gian (phần 2)

Năm người cầm cương đao mở to hai mắt, nhưng không ai trả lời.

- Nếu như muốn chết được thống khoái, hãy tự mình kết liễu đi.
Thiếu nữ áo hoa lạnh lùng nói:
- Lập tức xoay đao lại, tự cắt đứt cổ họng.

Chuyện này có lẽ thật sự là thống khoái, nhưng không ai đồng ý làm như vậy, trong bọn có người khẽ hừ một tiếng.

- Ngươi hừ cái gì?
Thiếu nữ áo hoa chỉ vào một người có vóc dáng cao gầy.

Người nọ không dám hừ nữa.

- Nếu đợi ta đích thân động thủ, sẽ chết rất thảm.
Đôi mi thanh tú của thiếu nữ áo hoa nhướng lên.

Nàng vóc người yểu điệu, vòng eo nhỏ mềm, hai tay trống trơn, đứng trước mặt năm thanh cương đao, không ngờ vẫn ngang tàng như vậy.

Gần trong gang tấc, chẳng lẽ không sợ có người xuất thủ một đao?

Lẽ nào năm người này không muốn thử?

Nói cũng kỳ quái, mặc dù năm thanh đao đều đang run lên, nhưng lại không ai dám giành xuất thủ trước.

- Thảm như thế nào?
Lại có người lên tiếng hỏi.

Người này không phải là người có vóc dáng cao gầy kia, cũng không phải Tống Hồ, lại là một đại hán mặt đen, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu.

- Ngươi muốn biết sao?

- Đúng vậy.

- Được, ta nói cho ngươi rõ. Chính là dùng đao nhỏ chậm rãi cắt, chậm rãi róc, máu chậm rãi chảy.
Thiếu nữ áo hoa từ tốn nói tiếp:
- Đợi đến khi máu chảy hết, mới chậm rãi chết đi!

Điều nàng nói có lẽ chính là “lăng trì”, là một loại cực hình.

Một thiếu nữ mỹ lệ như vậy, không ngờ lại có lòng dạ tàn nhẫn như thế, đã biến thành hồng phấn (mỹ nhân) la sát.

Hiển nhiên những lời này không phải hù dọa. Bọn họ muốn giết gà doạ khỉ, khiến cho những người còn lại không dám có ý nghĩ thử vận may.

Vừa rồi bọn họ cố ý lưu lại năm người này, có thể chính là do ý định này.

Hán tử mặt đen không nói, thân thể hơi run rấy.

Bốn người còn lại trong lòng cũng đều biết khó thoát khỏi hạo kiếp.

Đối mặt với sống chết trước mắt, phần chết là chính, chỉ hỏi bản thân có chịu xoay đao lại hay không.

Nhưng một đao này, ai xuống tay được?

Rất nhiều người tự cho là giang hồ hảo hán, giết người như rơm rác, thậm chí vẫn cưới nói trong khi vung đao, nhưng nếu phải tự sát, lại không hạ nổi quyết tâm.

Cho nên, vẫn là chờ người khác đến giết.

Mỹ nhân áo tím đứng cách đó mấy trượng. Nàng là tổng quản, tổng quản có địa vị của tổng quản. Nàng không muốn hạ thấp giá trị của mình đối phó với mấy kẻ trong cũi gỗ như vậy, nên tựa như một người không liên quan, chẳng thèm nhúng tay.

Hán tử mặt đen bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một đao bổ tới.

Hiển nhiên hắn suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc đã nghĩ thông. Nếu động thủ hay không động thủ đều phải chết, tại sao không liều mạng một phen?

Đao này đến rất mạnh, đến rất nhanh, nhoáng lên mà đến.

Đã có người dẫn đầu, đương nhiên là có người theo sau, trong khoảnh khắc bốn thanh đao còn lại cũng từ hai bên cuốn đến.

Lập tức bóng người chớp động, ánh đao lập lòe.

- Đến rất hay!
Thiếu nữ áo hoa ung dung quát thánh thót, trong ánh đao chói mắt, chỉ thấy áo hoa chớp động.

Tránh rất nhanh, không ngờ thân thể nàng xoay tròn, đã tránh khỏi năm thanh đao.

Khinh công đệ nhất lưu, đao pháp đệ nhất lưu, phảng phất như hồ điệp xuyên hoa khiến người xem hoa cả mắt.

Bỗng nhiên ánh sáng lưu chuyển, trong tay nàng đã có thêm một thanh chuỷ thủ bảy tấc.

Có lẽ đây là một thanh đao nhỏ theo như lời của nàng vừa rồi. Nàng muốn dùng thanh đao này chậm rãi cắt, chậm rãi róc, khiến cho máu của năm người chậm rãi chảy ra.

Dự định cắt như thế nào? Muốn róc như thế nào?

Lúc này năm người đã xuất thủ, đã là sinh tử đồng mệnh. Mặc dù bọn họ trước đây tịnh không quen biết, đột nhiên lại như rất ăn ý, một đao bổ xuống, liền có một đao cuốn đến.

Đao pháp mặc dù không bằng danh gia, sức mạnh lại có đủ mười phần.

Đáng tiếc là không có một ai trợ giúp, ngay cả tứ bá còn lại trong Long Đàm Ngũ Bá cũng đều khép nép như ve sầu mùa đông.

Bọn họ sợ, sợ chết.

Nếu như năm người này có thể tạo ra một chút hi vọng, có lẽ những người còn lại sẽ lần nữa reo hò mà xông lên, nhưng hi vọng này rất xa vời.

Thiếu nữ áo hoa đột nhiên yêu kiều quát khẽ, lập tức tinh quang từ thanh chủy thủ liên tục lóe lên, thân hình vừa chuyển, giống như gió thu cuốn hết lá vàng.

Một loạt tiếng xoẹt xoẹt khẽ vang lên, trên thân năm người đều xuất hiện một vết thương.

Có người ở trên vai, có người tại khuỷu tay, có người tại ngực, y phục rách ra, vết máu hiện rõ.

Mặc dù chảy máu, nhưng miệng vết thương cũng không lớn, xem ra dài không đến ba tấc, cũng chỉ cắt một chút da thịt.

Chỉ là miệng vết thương của mỗi người đều như nhau đã biểu hiện ra sự thần kỳ của một chiêu này.

Nhưng bởi vì vết thương nho nhỏ này, năm người càng như tức nước vỡ bờ, càng hiểu được không liều mạng thì sẽ chết.

Chỉ nghe bọn họ đồng loạt quát to, vung đao loạn trảm.

Tức khắc ánh đao liên tục lóe lên, ngươi một đao chém qua, ta một đao chém tới. Mặc dù càng đấu càng điên cuồng, nhưng chiêu thức cũng càng lúc càng loạn.

Thiếu nữ áo hoa thân pháp linh hoạt, thoải mái tự nhiên, thân thể đột nhiên xoay chuyển, ánh sáng lướt qua, trên thân mỗi người lại có thêm một vết thương.

Vết thương càng lúc càng dài, càng lúc càng sâu, máu cũng càng lúc càng chảy nhiều.

Không đến thời gian một chén trà nhỏ, năm người đã vết thương chồng chất, áo quần rách rưới, trở thành năm gã huyết nhân (người máu).

Trên mặt đất vết máu loang lổ, rải rác rất nhiều mảnh nhỏ của y phục.

Chậm rãi cắt, chậm rãi róc, lời nói của thiếu nữ áo hoa đã được thực hiện. Không ngờ nàng lại dùng biện pháp tuyệt diệu này.

Nhưng máu còn chưa chảy hết, người cũng còn chưa chết.

Cả năm người đều đỏ cả mắt, màu đỏ giống như máu loãng, nhưng vẫn còn đang chạy nhảy, còn đang chém giết.

Chỉ có điều ra chiêu càng lúc càng chậm, khí lực cũng càng lúc càng yếu.

Thiếu nữ áo hoa lại càng lúc càng ung dung, chỉ cần thân thể thoải mái dịch chuyển, đã có thể khiến cho trên thân mỗi người có thêm một vết thương.

Vô cùng đơn giản, vô cùng dễ dàng.

Rốt cuộc cũng có người ngã xuống, từng người lại từng người, kẻ ngã xuống cuối cùng chính là hán tử mặt đen.

Máu thật sự đã chảy hết, bọn họ bắt đầu chậm rãi chết đi.

Một màn kinh tâm động phách đã kết thúc.

Những tù phạm còn lại đều trợn mắt, chân mềm ra, cả người tê dại. Từng người mở to cặp mắt vô thần, ngoan ngoãn đi vào cũi.

Nhưng vẫn còn một người đứng yên không nhúc nhích.

Không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cũng không nhìn thấy ánh mắt của hắn, một bộ y phục màu lam, trên mặt che một tấm vải mỏng màu đen.

- Ngươi là ai?
Thiếu nữ áo hoa quay đầu quát hỏi.

- Ta là ta.
Người nọ trả lời.

- Số hiệu bao nhiêu?
Thiếu nữ áo hoa khẽ giật mình.

- Thiên tự (chữ thiên) số hai.

Rõ ràng là y nói bậy. Tuy là có số hai, nhưng nơi nào lại đến Thiên tự số hai, hiển nhiên y vốn không phải là tù phạm.

Thiếu nữ áo hoa ngẩn người.

- Do ta tự mình đặt ra.
Người nọ cười nói:
- Chỉ là không có số ba, cũng không có số một.

- Hừ! Mau nói thật ra, ngươi rốt cuộc là ai?

- Thiên tự số hai.
Xem ra người này đã đem số hiệu vừa đặt thay thế tên họ của mình.

- Ngươi làm sao trà trộn vào đây được?

- Trà trộn? Thế nào gọi là trà trộn?
Thiên tự số hai nói:
- Gió trăng không mới cũ, rừng suối ai chủ khách? * Kẻ hèn này muốn đến là đến.

* Nguyên văn: phong nguyệt vô cổ kim, lâm tuyền thục chủ tân? (gió trăng không có xưa và nay, rừng suối ai là chủ ai là khách?)

Không ngờ lại có loại chuyện này, không ngờ lại xuất hiện một kẻ ung dung như vậy.

Sao y lại đến đây? Chẳng lẽ là y nghe những lời đồn đại của giang hồ, đến “Thiên Hương cốc” để thử thời vận?

Cảnh vừa rồi, nhất định y đã nhìn thấy rất rõ ràng.

- Nói có lý, muốn đến là đến.
Thiếu nữ áo hoa cười lạnh một tiếng:
- Chỉ sợ không thể muốn đi là đi.

- Chuyện này còn phải xem các ngươi chiêu đãi ra sao, có lưu được khách hay không.

- Khách đến nơi này, chúng ta phân làm thượng khách và hạ khách.
Thiếu nữ áo hoa lạnh lùng nói:
- Xem ra hình như ngươi là một vị thượng khách.

- Thượng khách thì chiêu đãi thế nào?

- Thượng khách thì nhốt trong cũi sắt, hạ khách thì nhốt trong cũi gỗ.

- Thì ra là thế!
Thiên tự số hai cười nói:
- Nha đầu hồ đồ đừng nhìn nhầm chứ! Ta chính là một vị quý khách.

- Quý khách?
Thiếu nữ áo hoa cười nhạt:
- Điều này thì phải thử xem.

Chủy thủ trong tay bỗng nhiên lóe sáng, cắt thẳng vào ngực đối phương.

- Ai da!
Thiên tự số hai kêu lên:
- Ngươi sao lại nói đến là đến thế!

Chỉ thấy hắn hoảng hốt dời bước, thân thể hơi nghiêng, đồng thời lật tay nắm lấy uyển mạch của thiếu nữ áo hoa.

- Ngươi…
Thiếu nữ áo hoa kinh hãi.

- Ta nói rồi.
Thiên tự số hai không tăng sức mạnh, cười nói:
- Ngươi là một nha đầu hồ đồ.

- Ngươi… ngươi buông tay!

- Được, buông tay thì buông tay!
Thiên tự số hai nói:
- Có điều trước tiên ngươi phải nộp vũ khí đã.

Chủy thủ bảy tấc đã nằm trong tay y.

Chợt nghe kình phong xé gió, một đao đã bổ tới phía sau đầu y.

Đây là thanh đại đao, một thanh đao vô vùng to lớn, bổ ra đao này đương nhiên là một người cao to.

Đao của hắn vốn có thể chặt rụng mười cái đầu người, lúc này chỉ chặt một cái đầu, lẽ nào còn không nắm chắc?

Đáng tiếc mọi chuyện luôn luôn không phải dễ dàng như vậy, Thiên tự số hai thân thể dịch chuyển, ánh sáng chợt lóe lên xông thẳng đến.

Một thanh chủy thủ vừa mới đoạt được, lập tức đã phát huy công dụng.

Người cao to hoảng sợ kêu thét, cổ tay phải cầm đao đã bị chặt đứt, một tiếng “leng keng” vang lên, thanh quỷ đầu đao rơi trên mặt đất.

Thiên tự số hai đã buông thiếu nữ áo hoa ra, tiếp đó tay trái vung lên, đột nhiên đẩy ra một chưởng.

Chỉ nghe “bùng” một tiếng, giống như long trời lở đất, người cao to cường tráng vạm vỡ, thân thể giống như nửa đoạn thiết tháp, lại bị chấn bay ngược ra xa, ngã xuống ngoài hai trượng.

Vừa rồi vẫn còn sống khỏe mạnh, thoáng cái đã nằm yên bất động.

Thiếu nữ áo hoa biến sắc, mặt mày trắng bệch, sợ đến mức liên tục thối lui bảy tám bước.

Kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, uy thế vừa rồi của nàng đã hoàn toàn mất sạch.

- Quý khách, quý khách, quả nhiên là một vị quý khách!
Mỹ nhân áo tím lúc này mới chậm rãi bước tới, nói:
- Thiên Hương cốc cây cỏ xanh tươi rực rỡ, nghĩ không ra lại được một vị quý khách hiếm có đến thăm.

Vị tổng quản kiều diễm này, cuối cùng đã nở nụ cười.

Cười rất ngọt, rất quyến rũ.

- Quý khách là ta tự nói.
Thiên tự số hai không hề thưởng thức nụ cười của nàng, lại nói:
- Trong mắt các ngươi chỉ sợ ta là một ác khách.

- Ác khách cũng tốt, quý khách cũng tốt.
Mỹ nhân áo tím thản nhiên nói:
- Cũng nên bày rượu đón khách phương xa.

- Thật sao?

- Chỉ cần đồng ý, hân hạnh được đón tiếp.

- Tốt lắm!
Thiên tự số hai nói:
- Ngươi làm chủ được sao?

- Ta à?
Mỹ nhân áo tím đôi mắt đẹp nhìn qua, cười nói:
- Chỉ là một bữa tiệc rượu, đại khái không làm khó được ta.

- Chỉ là? Thế nào mà chỉ là?

- Ngươi muốn thế nào?

- Thứ nhất, ít ra cũng phải “Mãn Hán toàn tịch” (đại tiệc Mãn Thanh Hán, có rất nhiều món ăn, kéo dài ít nhất hai ngày)); thứ hai, ta là Thiên tự số hai, chủ khách phải có thân phận tương đương.
Thiên tự số hai ngạo nghễ ngẩng cao đầu:
- Thiên Hương cốc các ngươi cũng nên để nhân vật số hai ra mặt…

- Nhân vật số hai?
Mỹ nhân áo tím có chút khẽ giật mình:
- Ngươi cho là ta là số mấy?

- Ít ra ngươi không phải là số hai.

- Vì sao ngươi lại không muốn số một?

- Muốn thì rất muốn.
Thiên tự số hai nói:
- Chỉ tiếc là nơi này của các ngươi không có số một.

Chuyện này lại là chuyện lạ, có số hai lại không có số một, giống như hắn là Thiên tự số hai, cũng không có số một.

- Ngươi có thể nói được số hai là ai không?

- Có thể.
Thiên tự số hai nói:
- Chính là chủ nhân nơi này.

- Như vậy chẳng khác nào chưa nói.
Mỹ nhân áo tím nói:
- Đã là chủ nhân nơi này, nên là số một.

- Không phải.
Thiên tự số hai nói:
- Tuy là chủ nhân nơi này, lại không phải là lão bản thật sự, còn phải nghe lệnh của người. Lão bản chân chính mới là số một.

- Chúng ta lại không mở cửa hiệu, đâu ra cái gì lão bản.

- Chủ trì toàn cục chính là lão bản.

- Ngươi biết được quả thật không ít.

- Không dám, không dám!
Thiên tự số hai cười nói:
- Bằng không làm sao có thể xưng là quý khách?

Hiển nhiên mỹ nhân áo tím nghi hoặc bất định, từ trên xuống dưới quan sát vài lần, bỗng nhiên nói mà như hỏi:
- Tuổi tác của ngươi hình như còn rất trẻ.

- Cũng già đầu rồi.
Thiên tự số hai nói:
- Nếu luận tuổi ta, năm nay cũng phải bốn mươi lăm.

- Đừng gạt người, ít ra ngươi cũng phải nói nhiều hơn phân nửa.

- Nếu như ngươi thật sự nghĩ như thế, vậy thì cũng có thể.
Thiên tự số hai cười nói:
- Có tiền khó mua thời thiếu niên (tuổi trẻ)…

- Ngươi còn chưa nói rõ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

- Nói ra có lợi ích gì không?

- Trước tiên cứ nói một chút thử xem!

- Không được.
Thiên tự số hai nói:
- Nếu như ngươi không làm chủ được, ta nói ra chẳng phải là vô ích sao?

- Đừng xem thường người, ta là tổng quản ở đây.

- Ngươi có thể gánh vác được sao?

- Ta nhìn ra được, ngươi cũng không phải là thật sự muốn đối nghịch với chúng ta…

- Chuyện này cũng không nhất định.
Thiên tự số hai trầm giọng nói:
- Lỡ có trở mặt, ta sẽ đánh cho các ngươi gà bay chó chạy.

- Đừng mạnh miệng, Thiên Hương cốc cũng không phải giấy.

- Nếu đã như thế, không cần nhiều lời nữa.
Tấm vải đen che mặt của Thiên tự số hai khẽ rung lên, lạnh lùng nói:
- Đến đi!

- Đến cái gì?

- Trước tiên bắt đầu từ tổng quản ngươi.
Thiên tự số hai nói:
- Xem thử cái “Thiên Hương cốc” giả mạo này của các ngươi rốt cuộc có phải là giấy hay không?

- Giả mạo?

- Thế nào? Chẳng lẽ còn là thật?

- Ngươi có thể biết được “Thiên Hương cốc” ở nơi nào sao?

- Ta không biết được.
Thiên tự số hai nói:
- Có lẽ đây là tin đồn nhảm, căn bản không có địa phương này.

- Nếu như không có cái thứ hai, vậy thì của chúng ta chính là thật.

- Chuyện này không quan trọng.
Thiên tự số hai nói:
- Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, kẻ hèn này một khi xuất thủ, tuyệt sẽ không thương hương tiếc ngọc…

- Ôi, nhìn bộ dạng nóng nảy của ngươi kìa!
Mỹ nhân áo tím cười khúc khích:
- Còn nói là bốn mươi lăm tuổi!

- Chuyện này và tuổi tác có liên quan gì?

- Nam nhân hơn bốn mươi tuổi đầu, ít nhiều cũng sẽ tỏ ra chững chạc…

- Ngươi nói ta rất lỗ mãng?

- Không, không! Ta là nói ngươi giống như một gã trẻ con, huyết khí phương cương, thích cậy mạnh…

- Trên giang hồ vốn là dùng võ phục người.

- Chuyện này lại không nhất định, có lúc cũng coi trọng cơ trí.

- Đúng vậy.
Thiên tự số hai cười nhạt:
- Ngươi đang muốn ở trước mặt kẻ hèn này thi triển một chút cơ trí, đáng tiếc là ánh mắt của ngươi đã sớm nói cho ta biết…

- Hử?

- Tốt nhất là không nên nói dông dài nữa.

- Được, ngươi nói đi!
Mỹ nhân áo tím nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì?

- Ta vốn là muốn tìm chủ nhân của nơi này, nếu như ngươi đã muốn một vai gánh vác thì ta sẽ nói, có điều đừng hối hận…

- Hối hận cái gì?

- Nếu như ngươi dám từ chối, hạ tràng sẽ rất khó coi.

- Nói có vẻ rất nghiêm trọng.
Mỹ nhân áo tím đôi mắt đẹp xoay chuyển:
- Ta sẽ tận hết khả năng để thỏa mãn yêu cầu của ngươi.

- Không phải khả năng. Mà là chắc chắn, nói một không hai.
Ngữ khí y trầm xuống:
- Tốt nhất, trước tiên ngươi hãy đánh giá phân lượng của mình, xem thử có làm chủ được hay không, có muốn kẻ hèn này nói ra hay không.

- Ngươi rào đón thật là chặt chẽ.
Mỹ nhân áo tím nở nụ cười.

- Cái này gọi là chủy thượng hữu mao, tác sự ngận lao (người đã có râu, làm việc chắc chắn).
Thiên tự số hai nói:
- Đối phó với một nữ nhân thông minh cơ trí, phải đặc biệt cẩn thận.

- Theo ta thấy ngươi không có bao nhiêu râu.
Mỹ nhân áo tím liếc mắt đưa tình.

- Ta nói rồi, đừng tiếp tục dông dài!
Bỗng nhiên giọng nói và thần thái của y trở nên nghiêm túc:
- Ngươi muốn trước tiên nếm một chút đau khổ sao?

- A, ngươi ác quá!
Mỹ nhân áo tím sắc mặt khẽ biến.

- Đã sớm nói cho với ngươi, ta là một ác khách.
Thiên tự số hai nói:
- Không chừng cái ác còn ở phía sau.

- Được rồi, nói đi!

- Trong lồng sắt của các ngươi nhốt bao nhiêu người?

- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?

- Nói!
Thiên tự số hai trầm giọng quát lên:
- Đừng có ngay từ đầu đã muốn nói chuyện úp mở.

- Đại khái là hơn ba mươi.

- Nói rõ một chút, rốt cuộc là ba mươi mấy?

- Thật sự ta cũng không đếm kỹ càng.
Mỹ nhân áo tím nói:
- Người cao to biết rất rõ, nhưng lại bị ngươi đánh chết rồi.

- Được, chuyện khác ta không quản.
Thiên tự số hai nói:
- Ngươi lập tức thả hai người ra.

- Hai người nào?

- Một người là Lạc Dương Tiểu Mạnh Thường Long Hoài Bích, một người là chủ nhân Thư Kiếm sơn trang Tiêu Quý Tử.

- Thế nào? Hai người này với ngươi là họ hàng thân thích à?

- Không phải.

- Lẽ nào chỉ là quen biết bình thường?

- Cũng không phải.
Thiên tự số hai nói:
- Ta với hai người này vốn không quen biết, cũng chưa gặp gỡ bao giờ.

- Chuyện này lạ nha, lẽ nào…

- Câm miệng!
Thiên tự số hai quát lớn một tiếng:
- Kẻ hèn này đã nói rồi, ngươi rốt cuộc có thả người không?

- Chuyện này…

- Đừng chuyện này chuyện kia. Ngươi dám nói một từ không, ta sẽ phá huỷ những lồng sắt này ngay.
Thiên tự số hai nói:
- Chỉ vì những người này rồng rắn hỗn tạp, có người vốn nên bị chỉnh một lần, kẻ hèn này không muốn xen vào việc của người khác.

- Ngươi cho rằng chỉ có hai người này là tốt?

- Không sai.




ngantruyen.com